Saturday, August 25, 2007

Du lịch bụi: Trải nghiệm Philippines




Manila ngày bão
Tôi đến Manila một chiều mưa, mưa dầm dề. Mưa thì rả rích, đường xá thì ẩm ướt lép nhép. May mà tôi đem toàn quần short nên đi lại khá thoải mái. Lần này tôi đi đến Phi cũng một mình. Đó là nhờ lần trước định đi Cam với một người bạn nhưng sau đó vì bạn tôi bận việc không đi được nên tôi quyết định đi luôn. Sau đó phát hiện ra đi một mình rất thú vị, chủ động và có thời gian nói chuyện với người bản xứ, khám phá thêm đủ thứ bất ngờ nên lần này tôi cứ việc đi thẳng mà không rủ rê ai khác. Nói chung ở đời mà, chuyện gì không phải phụ thuộc vào người khác bao giờ cũng thoải mái hơn. Chỉ cần có một quyển Lone Planet và cái lưỡi còn trong miệng là đủ.

Quảng cáo Mango ở ngoại ô Manila

Cảm giác chung của tôi về Manila là một thành phố chật chội, đông đúc và có vẻ hơi bẩn thỉu. Thành phố trung tâm như Makati thì có hiện đại sạch đẹp hơn nhưng tôi vẫn thấy ngột ngạt và không thông thoáng. Các chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh có mặt khắp nơi. McDonald thì rải rác còn các nhà hàng địa phương như Jollibee và Chowking thì đi đâu cũng thấy, ngay cả ở các tỉnh gần Manila cũng vậy. Ăn ở mấy chỗ này khá rẻ chỉ khoảng 80 – 200 peso (2-4 USD) là no nê. Dân Phi rất ưa chuộng Jollibee đến nỗi lúc đặt món phải xếp hàng và chuyện ăn chung bàn với người khác cũng không hiếm. Mãi tới lúc đi sang tỉnh khác tôi mới phát hiện ra món kem ở Jollibee rất ngon, không biết ở VN món này có ngon vậy không, mọi người thử xem sao.
Tình hình an ninh ở Philipines dạo này cũng bất ổn, mới vừa có bom nổ trên xe buýt ở Mindanao (một đảo đẹp và nổi tiếng của Phi) nên ra vào các trung tâm thương mại hay các building đều phải qua kiểm tra an ninh và được vuốt eo một cái. Bảo vệ và an ninh các nơi đều đeo súng ngắn súng dài, tuy vậy súng của họ nhìn có vẻ cũ kỹ không biết có đạn và có xài được không :D Tôi rất tò mò và muốn biết rất nhiều thứ, nhưng chuyện này thì không muốn thử “dù chỉ một lần”.
Chạy trốn khỏi Manila – tiến về phía Nam
Xong việc và cũng chán ngấy với không khí chật chội đông đúc của Manila tôi quyết định di tản sang các tỉnh đồng quê lân cận. Lên phía Bắc của Manila thì nghe nói đang bị lũ lụt hoành hành, thế là tôi lên xe bus đi về hướng Nam. Trong lúc chờ xe tôi có dịp nói chuyện với Lorenzo, một kỹ thuật viên điện tử đang làm việc trong một nhà máy sản xuất linh kiện bán dẫn. Lorenzo trông khá ngầu nhưng lúc nói chuyện thì lại có vẻ hiền và khá thân thiện. Lorenzo đang nhăm nhe xin việc ở Sing. Lorenzo bảo “tao không muốn waste time tại đây”. Nếu được nhận làm ở Sing anh ta sẽ có mức lương cao gấp 4 lần lương ở Phi. Chưa kịp hỏi xem mức lương trung bình ở Phi là bao nhiêu!!
Đến Los Banos tôi ở trong một resort có cái tên rất cảm xúc là City of Springs bên bờ một cái hồ nho nhỏ. Cảnh ở Los Banos chỉ có một núi Maliking và một hồ, ban đầu tôi định tham gia tour leo núi do trường ĐH Univ of the Philippines Los Banos tổ chức do đọc trên Lonely Planet thấy khá hấp dẫn nhưng hơi oải do mấy bữa trước đi lại quá nhiều nên chỉ nghỉ lại rồi sáng mai đi tiếp. Suốt buổi chiều và tối chỉ việc nằm khểnh ngay bờ hồ nghỉ ngơi thư giãn và đọc sách. Lúc này cảm giác thật là tuyệt vời, đúng là “nothing to care”! Đi một mình thú vị vậy đó (mặc dù cũng có lúc thoáng xuất hiện một vài gram cô đơn).
Ngắm cảnh & đọc sách bên hồ ở Los Banos


Giá mà tôi bị bắt cóc
Đến Phi mà không thăm mấy cái núi lửa thì thật đáng tiếc, vì thế tôi tiếp tục di chuyển về San Pablo, một địa điểm có tới 7 cái hồ được tạo thành do núi lửa – volcanic lakes. Đi thăm được 2 cái thì thấy chả có gì đặc biệt vì nó chỉ là những cái hồ xấu xí mà không thấy được sự liên quan đến núi lửa. Tuy nhiên dọc đường tôi lại tiếp tục thấy sự thân thiện của người Phi, có lẽ trong các nước Đông Nam Á người Phi là dân tộc thân thiện nhất. Có một bác chủ quán nước ven đường thậm chí còn mời tôi ăn cơm trưa. Dĩ nhiên là tôi đồng ý ngay. Đơn giản vì tôi rất hay tò mò và phương châm du lịch của tôi là “do what the locals do”, và trong mấy nước mà tôi có dịp đi đến rất may mắn tôi đều có dịp tham gia những hoạt động đặc trưng của người địa phương như dự lễ trà đạo ở Nhật, tham gia đám cưới vàng ở Malaysia hay thậm chí nhậu với cảnh sát Campuchia ở Siem Riep.
Tiếp tục chuyện ăn cơm, vì vùng này khá vắng vẻ nên gần đó chẳng có quán ăn nào. Bữa cơm tuy chỉ có cơm nguội và một món cá kho giống cá cơm, tuy đạm bạc nhưng tôi ăn rất ngon, với tôi quan trọng nhất là thiện chí người khác đối với mình chứ không phải thứ họ cho mình quý giá hay không. Bác này và mấy người tôi gặp ở ngoài Manila khi nghe tôi nói đi một mình đều có vẻ rất ngạc nhiên và hỏi lại xem tôi có bạn nào ở Phi không. Khi nghe tôi nói không có bạn bè gì ở đây thì họ lại lo lắng dùm tôi và dặn dò đủ thứ vì sợ tôi bị bắt cóc hoặc cướp giật. Có vài người cho tôi s
ố điện thoại và dặn tôi nếu có gì khó khăn thì gọi điện thoại cho họ. Trước đó còn có tới 3 cô dẫn tôi đi tìm phòng khách sạn nữa. Ngoài ra trong lúc hỏi đường còn có một cô bé cực kỳ dễ thương còn vô tư nắm tay tôi đi một đoạn để chỉ đường nữa chứ. Cảm xúc dạt dào, có nên lấy vợ người Phi không ta?!
Thiếu nữ San Pablo
Ở Manila thì đường xá đông đúc và an ninh có vẻ khá hơn, còn ở mấy tỉnh vùng ven chắc có nhiều chuyện đã xảy ra nên họ mới nói vậy. Tôi thì cũng muốn xem cảm giác bị bắt cóc thế nào, lúc đó tôi sẽ xử lý ra sao và liệu có thể thuyết phục bọn khủng bố thả tôi ra mà không phải trả tiền chuộc hay không. Nhưng để bị bắt cóc không dễ chút nào! Tuy nhiên vào ngày cuối cùng tôi cũng được phân nửa ý muốn, phải ở lại Phi một ngày và thực sự là phải xử lý sự cố “xuyên quốc gia” và chờ “tiền chuộc” đến mới có thể về VN được. Muốn biết sự thể thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Em đẹp trai hông?

Thăm núi lửa và “hồ trong hồ”
Rời San Pablo, đón jeepney đi Tanauan và từ Tanauan tôi tiếp tục đi tiếp đến Talisay trên sườn núi và nằm trên đường đi đến Tagaytay một vùng nằm trên cao và được Lonely Planet mô tả là “cool, clean, gorgeous, relaxing và oxygenated”, nghe có vẻ giống giống Đà Lạt hay Sapa. Tới đây tôi tấp vào Gloria de Castro’s một nhà nghỉ ngay bên bờ hồ, cũng từ “chỉ điểm” của Lonely Planet. Đây cũng thất vọng đầu tiên và duy nhất của tôi về Lonely Planet (còn lại mọi thứ LP nói đều rất chính xác và đúng trong hầu hết mọi trường hợp về ăn uống, khách sạn, đi lại… ở vài nước mà tôi đã có dịp kiểm chứng). Bàn ở ngoài thì ruồi bay vi vu, giá thuyền ra đảo thì tăng 150% còn giá ăn thì tăng gấp 3,4 lần so với những gì trong LP bản mới nhất 2006 nói và giá cả ở những vùng khác nói chung. Sau khi tôi phàn nàn thì Ronald – anh chàng quản lý với một thái độ rất “customer-oriented” đã lập tức giảm giá cho tôi bằng giá LP nói với lý do tôi “come alone” và giá thức ăn cũng được giảm 1/3. Đồng thời Ronald còn dặn dò tôi “don’t tell the truth” với ông chủ. Đây hẳn là một phi vụ làm ăn riêng của tay quản lý và những nhân viên khác.
Lúc tôi đến nhà nghỉ vắng tanh, dường như chỉ có một mình tôi. Hơi hoang mang không biết đây có phải là một “hắc điếm” không nữa, và vùng này thì lại trên núi tuy có nhà cửa phố xá nhưng khá vắng vẻ. Tối đến khi tôi vừa đi ra ngoài định ăn tối thì Romex, người lái thuyền kiêm đầu bếp ngay lập tức ở đâu nhảy ra hỏi tôi: “Mày có ăn tối không?”. Romex khoảng hơn 40, da đen thui, miệng chỉ còn một hai cái răng cửa, mặt mày bặm trợn. Nhớ lại mấy con ruồi bay lượn rất “bình yên” và giá cả của thức ăn là tôi khó có thể ăn tối ở đây. Tuy nhiên tôi cũng hơi “khó xử” với thái độ của Romex nên đành “câu giờ” và bảo tôi chưa thấy đói nên đi dạo một chút. Nhờ vậy nên tôi có dịp ăn mấy món ăn bình dân của người địa phương. Đủ các món nướng xâu chuỗi chấm một món nước chấm chua chua ngọt ngọt, uhmm, giờ nhớ lại vẫn thèm. Ăn xong thì đường núi tối thui nên tôi vội vàng về nhà nghỉ, rút vào phòng “cố thủ” chờ cho đến lúc trời sáng.


Cảnh hồ Taal lớn

Thử làm Don Kihote
Sáng ra đi thuyền tôi mới ngạc nhiên vì cái giá Ronald giành cho tôi là quá hời, chỉ một mình tôi một thuyền mà bình thường có thể chở hơn mười người. Thuyền sang đảo Taal có núi lửa Taal. Tại đây tôi có dịp cưỡi ngựa lên và xuống núi, và tôi có cả “mã phu” riêng dắt ngựa cho mình nữa. Cứ như là Don Kihote với anh chàng Xantro vậy.
Cưỡi ngựa lên và xuống núi cảm giác không dễ chịu chút nào, lúc nào cũng như mình có thể bị hất văng xuống sườn núi. Mà đường đi thì cheo leo, có lúc con ngựa đi lọt thỏm vào cái rãnh sâu 40 cm ngang chỉ rộng hơn mình ngựa một chút. Tuy cảm giác là vậy, nhưng tôi nghĩ đã có dịch vụ này thì cũng khó mà ngã khỏi lưng ngựa được nên mặc kệ cảm giác đó. Đi ngựa điều khó chịu thứ hai là con ngựa cứ chạy lóc cóc xóc lên xóc xuống nên điều quan trọng là nó nhảy Tango thì mình cũng phải Tango, còn nó Valse hay Slow thì mình cũng phải nhẹ nhàng nhún nhảy theo nhịp với nó mới đồng bộ và không bị ê ẩm toàn thân. Dù đã biết thế nhưng tôi vẫn rời Taal với một cảm giác thỏa mãn do phong cảnh rất độc đáo ở đây và một cái mông bị tổn thương do yên ngựa khá cứng và tôi nhịp chưa đủ đồng bộ với con ngựa. Ngoài ra lúc ngựa xuống núi, nó cứ mắt nhắm mắt mở đi theo đường mòn ngoằn ngoèo nên tôi cũng “thấu hiểu” thế nào là câu tục ngữ “ngựa quen đường cũ”.


Trên lưng ngựa
Cảnh ở Taal thì có má»™t hòn đảo nằm trong hồ, trên hồ có má»™t ngọn núi và đỉnh núi lại có má»™t cái hồ nằm rất sâu ở trong lòng núi. Vì thế nó còn được ví von nhÆ° bá»™ những con búp bê Nga Matreshka con này nằm trong con kia. Trong lòng hồ còn có những váng dung nham đỏ nổi lềnh bềnh. Trên sườn núi thì vài chá»— nghi ngút khói do những vùng đất quÃ
¡ nóng dÆ° địa của núi lá»­a còn sót lại. Giá mà Ä‘i xuống bÆ¡i trong cái hồ này thì thú biết mấy. Thế là đã thỏa mãn, lúc quay vào tôi còn có dịp thá»­ lái thuyền nữa, sau má»™t lúc nói chuyện người lái thuyền có vẻ cÅ©ng không đến ná»—i dữ dằn.

Hồ núi lửa Taal




Hơi nóng từ lòng đất



Dung nham núi lửa?




Xuống núi tìm “chân kinh”

Lúc trở về lại Manila để chuẩn bị về VN tôi không còn “kế hoạch” ăn chơi nào nữa mà chỉ ghé nhà sách National Book Store ở Ayala Center. Sách ở đây đa số là tiếng Anh và có rất nhiều thứ VN không có nhiều như tạp chí đủ loại của Anh Mỹ, và một tủ sách Havard Business Review riêng to tướng nữa. Một số loại sách đang được bán giảm giá từ 20 – 40 % nên sách ở Phi vốn đã rẻ hơn ở Vn nay còn rẻ hơn. Hay ho nhất là những sách tôi muốn tìm như sách về E-commerce … lại không có ở những kệ bán nguyên giá mà toàn nằm ở những khu giảm giá. (Và quyển sách hay nhất mua được lại là một quyển sách cũ mua từ ngày thứ hai đến Phi với giá chỉ 5 USD). Sẵn tiện khuân luôn một lúc mười mấy quyển sách và tạp chí, lúc ra sân bay cân riêng balo sách được hơn 10kg. Lúc sau gặp sự cố phải kẹt lại ở Manila một ngày và phải đi ra đi vào phi trường không biết bao nhiêu lần mới thấy được thế nào là “gánh nặng của tri thức” ;-( . Tối về vai nhức ê ẩm. Vậy chứ lúc cuối chuẩn bị boarding vẫn vét hết tiền mua một mớ tạp chí Fortune, Wall Street Journal, USA Today để nghiên kíu bọn Mỹ thêm… Đám này vừa mới xuất bản và vừa rẻ hơn nửa giá ở VN, đúng là tội dân VN mình, đã nghèo rồi mà mua tri thức phải đắt tiền gấp đôi người ta, bởi thế nghèo cứ nghèo hoài.


Thiếu nữ Manila
Vào nhà sách còn có một cái hay nữa là gặp rất nhiều cô gái Phi xinh đẹp ;) À quên chuyện này chưa kể, con gái Phi khá đẹp và dễ thương (chắc gần bằng con gái VN), đặc biệt gặp nhiều ở các building và trung tâm thương mại lớn. Ra khỏi nhà sách tôi đứng vẫy taxi, vẫy vài lần chả thấy chiếc nào dừng lại. Hỏi lại mới biết tôi bị hớ. Do cái hàng chờ taxi gần đó dài quá nên tôi nhìn chả biết đó là hàng đợi taxi.
Chờ taxi trong “tuyệt vọng”
Thêm một trải nghiệm đáng nhớ: chờ taxi đến 2 tiếng đồng hồ. (Sau vụ đi taxi thì coi như tôi đã thử nghiệm hầu hết các phương tiện chuyên chở ở Phi như: jeepney, bus, MRT-train, boat, horse, taxi và dĩ nhiên không thể thiếu món đi bộ, đúng là 7 môn phối hợp). Đúng ra tôi đã bỏ đi để kiếm một cách nào khác nhanh hơn rồi, nhưng vì đã lỡ xếp hàng một lúc và cũng muốn thử xem cảm giác chờ taxi ở Manila thế nào nên cứ xếp hàng tới cùng. Đồng thời cũng có dịp tán dóc tìm hiểu thêm về Phi với một cô nàng đứng trước. Sanjeh khá xinh xắn và ăn mặc có vẻ thời trang, cô làm dịch vụ khách hàng cho một call center của một công ty du lịch. Trông Sanjeh có vẻ là một nhân viên văn phòng chững chạc, vậy mà hỏi ra mới biết cô bé này mới chỉ 19 tuổi và đã đi làm được gần 2 năm. Sanjeh cũng lăm le sang Sing làm việc như anh chàng Lorenzo tôi gặp trên đường đi Los Banos vậy.
Lúc kiếm được taxi cũng đã hơn 10h đêm, chạy lòng vòng tìm khách sạn đến 10h30 vẫn chưa có phòng vì con đường cần tìm không hiểu sao lại ít người biết. Lúc đầu vì chưa biết thế nào nên tôi còn đi trước ngày có việc một ngày, còn giờ cũng đã có “vài ngày kinh nghiệm” nên cũng chả cảm thấy lo lắng gì, cứ đi tìm rồi sẽ thấy. Quả là thấy thì hơn cả mong đợi, căn phòng rộng mênh mông, gấp 4 lần căn phòng khách sạn đầu tiên và có cả một cái “city view” nho nhỏ mà giá lại thấp hơn.
Sáng hôm sau đổi tiền tôi còn có dịp đóng góp tiền “Xây dựng nhà thờ Hồi giáo” nữa :P dù chỉ có … 4 peso, sau này lỡ có bị Bin Laden bắt cóc cũng còn có lý do đưa ra để được nương tay.
Mắc kẹt tại Ninoy Aquino Airport
Một trục trặc bất ngờ xảy ra khi tôi đến sân bay nên tôi không thể bay về VN được và còn cần phải có thêm một số tiền nữa. Trước đó còn ít tiền peso tôi đã xài hết một cách “hoàn hảo”. Thẻ tín dụng thì tôi toàn dùng trên mạng hoặc mua hàng ở các shop có máy đọc thẻ nên chẳng khi nào dùng để rút tiền mặt (rút tiền mặt bằng thẻ này phí đến 4%). Vì thế nên số PIN của thẻ cũng không có luôn. Tiền mặt dự trù là dư nhưng do cảm hứng sách nên có bao nhiêu tiền tôi đã lôi ra mua hết rồi.
Chuyến bay của tôi đã cất cánh, chỉ còn tôi ở lại không một đồng xu dính túi và cái balo nặng trịch và không một ai q
uen biết ở Manila. Làm gì bây giờ ??????? Ngồi loay hoay suy nghĩ một loạt các giải pháp. Cuối cùng cũng may là còn cái điện thoại đã roaming.
Sau khi thử hàng loạt giải pháp kể cả tìm lại số PIN từ ngân hàng không xong thì tôi đã tìm ra được “lực lượng đặc nhiệm” để “giải cứu” tôi. Bắt đầu từ bà chị họ của tôi, thông qua một số lượng người “không đếm xuể”, cuối cùng cũng đã có một người Phi điện về Manila dặn vợ mang tiền ra cho tôi mượn. Sau gần 3h đồng hồ chờ đợi “mỏi mòn” tôi đã được một người không quen biết (cả tôi và bà chị tôi) đem "tiền chuộc" đến "giải cứu". Nói chung người Phi khá nhiệt tình và có vẻ có bản tính giúp đỡ người khác. Trừ một số người ở Ninoy Aquinoy Airport, mà lúc sau tôi suy đoán có lẽ do họ cũng được độc quyền như VNA nên mới thế (boarding gate thay đổi mà cũng chẳng ai thông báo). Còn bà chị họ của tôi - là sư mẫu của 2 nhóc Bambi & Angie mà tôi hay post hình lên - ôi bà chị tôi có lẽ là bà chị tốt bụng và lo lắng cho em út nhất thế giới mà tôi biết. Vì ngoài việc sốt ruột lo cho tôi, sau đó chị tôi còn phải mua quà tặng mấy nhân vật liên quan mà không một lời ca cẩm oán thán tôi đã gây ra "hậu họa".
Tối đó tôi có thêm một trải nghiệm nữa là ngủ tại phi trường. Ngủ ngay tại restaurant mở 24h trong sân bay. Càng về khuya nhà hàng càng lạnh, tôi càng ngủ một cách rất có kỷ luật: cứ 30p thức dậy một lần và chạy vào…toalet để đứng đó một lúc cho ấm người rồi quay ra ngủ tiếp. Tuy là lạnh nhưng xem ra lần này cũng chả ăn thua gì so với những dịp mà tôi đã trải qua: một lần tôi phải mặc áo mưa ngủ ở rừng Nam Cát Tiên. Lần kinh khủng nhất là trên đỉnh Langbian không ai ngủ được vì quá lạnh.



Thành phố trên mây
Cuối cùng thì cũng đã về đến VN, trong khi đi xe ôm về nhà tôi vẫn còn một dịp khám phá tiếp: bác tài là một người có đến 8 năm kinh nghiệm …ở tù sau một vụ ẩu đả băng nhóm. Nghe kể chuyện trong tù rất hấp dẫn, không khác gì trong tiểu thuyết :)) .





Tự họa: Dung nhan "tàn tạ" của tôi sau chuyến đi


Nói chung đi đâu thì đi, về đến nhà vẫn sung sướng nhất. Vậy là năm nay tôi đã hoàn tất mục tiêu khiêm tốn: mỗi năm đi thăm thú ít nhất 2 nước.

47 Comments:

meo con said...

heheh 1. Còn đẹp trai chán.
2. Chuyến đi ly kỳ ghê. gặp nhau đi chú Min.
3. Quà ku Bin đâu?
4. Nắm tay con người ta rùi cưới vợ Phil đê
5. Cái núi lửa là chán ngắt thế mà chú Min cũng mò đến. hay thiệt
6.Sao ko thấy nói zì đến chuyện shopping vậy?
7. Mừng chúc Min trở về nhà sau nhiều ngày vật vã trên đất khách quê người. hahaahah

emNgầu said...

Trùi ui hấp dẫn quá, đọc xong muốn quảy gánh đi liền hà!

GàBéo ® said...

Mot bai viet hay! :) anh suong nhe, du Phi ban thiu nhung anh duoc chuyen du hi' day ly thu

Annhien de Teapot said...

Em cung thich di du lich lam, nhung 1 minh di Phi nhu anh thi em chua du can dam. :) Hinh dep lam anh SF.

Đỏ vỏ Đỏ lòng said...

Hoho, co lay vo Phi thi cung khong can phai di Phi lan nua dau, hehe

pleikunho said...

Một bài viết dài như vậy là thấy hết tự do và cảm xúc cùng chuyến đi rồi. "Ghen tỵ" ghê!

Leo8888 said...

blog nay hay qua' .MInh add nhe'.Minh cho entry ni cua ban len trang nhat'bao dien tu dc khong?

Vien said...

Em đã ở sân bay La Guardian, NY một ngày dài vì cái tội đến nhầm terminal. Lạnh lẽo, tủi thân lắm, con gái người ta xinh đẹp như vậy mà, hichic. Buổi tối chẳng ngủ được. Nhờ vậy mà khôn hơn.
Lại thích gái Phi rồi.
1 năm 2 nước cơ à? Chà chà, nhiều thế.

.:ღKimiღ:. said...

Bài viết của a rất hay...đi du lịch bụi 1 mình cũng vui nhưng chắc e chưa làm nổi..^^..

Ban be said...

SF đâu có tàn tạ, bặm trợn thôi hêhê...Hình của SF xem đã luôn ha.

osaka said...

Ai biểu đi 1 mình ên nên không ai chụp hình cho, đưa toàn hình chân cẳng với đầu ngựa lên thôi àh, hehe.

Nhưng mà, phải nói là...ghen tỵ, ghen tỵ quá...

[deleted] said...

BEAUTIFUL PICTURES MY FRIEND.

Hoanganh said...

thú vị ha, giờ thì anh M phải lo chăm sóc lại nhan sắc đi. Mà anh cũng nên tìm hiểu luôn là trong các nước anh đã tới thì con trai nước nào đẹp nhất, toàn thấy quan tâm đến dung nhan của các chị em ko àh, hahahaha

SF++ said...

@emNgầu: quảy gánh đi đi, kinh nghiệm đi bụi Phi của anh còn đang nóng bốc khói đây.
@meo con: ku Bin sao nhiều ý kiến ý cò thế, bữa nào chú M sẽ cho vài cục kẹo gặm chơi. Mà mới nắm tay đã phải cưới rồi à, căng thế, kiểu này chú M chả dám nắm tay cô nào.
@Teapot & Bun_KL: không đi một mình thì đi hai mình :P Kiểu nào cũng vui.

@Kiều ở xóm liều: chỉ cho vài em Phi ở VN xem nào? đỡ phải đi "tìm vợ phương xa"
@Gà Béo: thanks em.
@pleiku: còn có dịp "ghen tỵ" dài dài đó em, khakha.
@Leo8888: Cậu em là ai thế?
@Lam Vien: nhầm terminal chứ không phải cố tình "câu giờ" để ở lại New York hả em :P Thêm một ngày ở NY là quá "ấm" rồi.

@Anh Partner: thích mà lại hix hix: hễ muốn tất sẽ được thôi mà.
@Ban be: sf chưa tàn tạ à, mừng quá.
@osaka: anh cũng làm được vài tấm chân dụng tự họa chứ bộ.
@Hoanganh: nhan sắc anh sẽ nhờ em chăm sóc ...bằng photoshop, hơ hơ.
Con trai nước nào đẹp thì chắc phải để em tìm hiểu, anh chỉ "yêu mến" phụ nữ thôi. Mà cũng đã chụp hẳn một cậu Phi đẹp trai cho em ở trên đấy!!

anh Partner® said...

Đi du lịch các nước thích thật, hix hix

SF++ said...

@ngondn: vấn đề đơn giản là to go or not to go thôi phải k :))

@ILDA: i know that the only thing you can understand in this entry :P

@Duc_sniper: anh Đức qua đó làm vài cú snipe đi, haha.

Ngôn Action++ said...

Haha, thế là có kinh nghiệm đi Philipins rồi, hi vọng em sẽ có cơ hội đến đó trong một tương lai không xa ^_^

Ducdenthui said...

Trời, quá đã quá đã

jennylofairy said...

du lich 1 minh wanh trang wo nho!! do'ng blog bo ddi la`m cu' tuong ddi luon rui ---> mung muon chet!! ai de` dau tro ve lai con co' wa` ---> mung muon... song!! hi'hi'...

Annhien de Teapot said...

2/9 nay em se di Angkor 2 minh. Hehe.

jennylofairy said...

* hinh iu thich nhut: o khu vuc nui lua!

* hinh gay kinh so nhut: hinh cuoi cung!! ---> sao no~ hu` chet em nho? nhu dzay??? 0.0

SF++ said...

@Teapot: ăn lễ hoành tráng ha.

@jennylofairy: anh định ở lại Phi rồi, mà còn nhiều thứ sân si ở VN quá nên phải về thôi. Hình cuối cùng mới nhìn thấy "kinh sợ" chứ sau đó thì "càng ngắm càng hay" :))

Rau Dăm said...

Chuyen di an tuong thiet do, vay ma k nho ai chup tam anh dang nam co ro, toi nghiep wa!!!!

SF++ said...

@NTTL:ở ác mà gặp lành mới hay em. Đúng là đi nước ngoài thì gặp lành, còn trên blog lại gặp ...ác (là em đó).

@Rau Dam: không có lúc nào nằm co ro đâu, chỉ có... ngồi co ro rất ấn tượng :))

osaka said...

khà, giờ coi kĩ hình lại mới thấy, anh nghiện...coke.

osaka said...

... " Ngắm cảnh, đọc sách và...uống coke bên bờ hồ Los Banos"

NTTL said...

Hi' hi', anh Minh suong ghe ta, hong biet co "o hien" khong ma toan "gap lanh" khong a....:D.
Hom dau em thay anh co blog moi, em vao doc duoc 1/4, roi vi ko co tg, nen em phai dung lai, hom nay moi vao doc het, thay chuyen di cua anh thu vi ghe...cam on anh da chia se thong tin nha...
Ps : cai hinh "tu hoa", luc dau em tuong la bac "xe om", ve sau den chu gan cuoi cung moi biet la "..."...anh gui loi "sozy" bac xe om gium em vi da co mot phut giay nghi ve bac xau qua...:D.

Nani said...

Em dọc dc 1 nửa, phải đi học... tối về e sẽ đọc tiếp ^^

SF++ said...

@osaka: Ăn coke, uống coke, ngắm cảnh coke, đọc sách coke...

@Nani: đọc blog đêm khuya :P

sakuranbo said...

di ma hok noi tieng nao voi em ut de doi qua,hehe. Vay sao anh hok viet bai du lich cho TS lay tien an banh,uong cf choi ;-)

Xương Khô ^^ said...

dài.....dài..dài...vừa đọc vừa trông sao cho no hết mà đọc hoài kô thấy hết..:(...
thiếu nữ manila đẹp...^^..

SF++ said...

@SuGar: may quá, cuối cùng nó cũng hết!!

@sakuranbo: không nói mà còn bị đòi quà nữa là! Để phát hành độc quyền trên blog của anh chơi thôi, hahha.

@yendieu: cái giá phải trả đó em, khổ lắm, không dễ gì được sung sướng đâu.

♫ Yendieu ™ said...

Sung sướng quá anh M ơi!

♫ Yendieu ™ said...

À, vẫn sắc sảo như mọi lần, có điều vẻ đẹp chai đã giảm đi nhiều. Chắc tại bị mấy em xinh tươi hành xác (!)

missyoulinh said...

Troi! A Minh di nhieu nhi! Thich nhat la may vu sach! e co the muon xem sach e-Commerce mot ti duoc k a? e cung dang tim sach nay nhu chua thay! Hic

SF++ said...

Ah, quyển này chắc không phải dạng em tìm. Nó nói về lịch sử các công ty dotcom. Nếu tìm về kinh doanh E-commerce em tìm ở TRI book ở
Đồng Khởi thử.

Leo8888 said...

bai` nay `la `cua ban tu trai nghiem ben do ' va` tu viet' chu'

♫ Yendieu ™ said...

:) Đúng là cái sự già giặn pha lẫn chua chát vẫn không lẫn đi đâu được!

the bumpkin said...

hi sleepingfool, vo tinh doc blog cua ban, da gap o usguide chac con nho? btw, doc trai nghiem philippines cua sleepingfool ma thay toi nghiep, nhat la doan cuoi o san bay, uong qua neu hoi do biet truoc thi chac do hon nhieu... H dang lam viec o Manila va o tai Makati, dung la co nhech nhac va lon xon nhung cung co nhung cai hay ma chi o lau moi kham pha duoc :) neu lan sau co quay lai manila nua thi nho contact nhe! :)

the bumpkin said...

uh coi lai thi SF la nguoi quen cua LV va GU nua hehe, hinh chup cho GU dep ghe! vu an Ninoy airport neu co dien lai thi don gian het suc, co 750 PHP thui ma neu bumpkin ko co cash (chuyen thuong ngay o huyen) thi cung con the ATM va credit card de tiep cuu hihi...

SF++ said...

Bumpkin là bạn của LV đúng không?
Chắc bữa nào SF phải bay qua Manila diễn lại "vụ án Ninoy Airport" để nhờ bumpkin giải nguy quá :))

CRYPTO said...

Chú bản lĩnh quá...

Vo Thuong said...

Trong hinh thi thay dung la tan ta thiet. Khong biet co ky thuat nhiep anh nao lam tang them net tan ta khong nua.

SF co nguoi ham mo nhieu qua...cai nay lam minh ganh ti ghe.

Trong 3 tuan nua minh se ve vietnam, co co hoi nao do di chup anh dao, thi cho minh di theo lam sai vat nhe

SF++ said...

@bumpkin: bumpkin tốt bụng quá, thế mới là bumpkin :))

@Cun con: Làm tăng nét "tàn tạ" chủ yếu là dùng ánh sáng đó. Chỉnh sáng trên máy và chọn góc ánh sáng bên ngoài phù hợp thì sẽ có "hiệu ứng". Cun con học hành xong rồi giờ bắt đầu muốn "ăn chơi" hả ?!

greenpear said...

doc thich that day :). hom nao di bui ru em di voi :D. dao nay anh the nao?

SF++ said...

@greenpear: em cũng bon chen nhỉ, khakha. Dạo này anh mới đi bụi về nên đang nghỉ ngơi cho ...bớt bụi.

dungbetha said...

gap nguoi truoc roi doc entry nay` sau moi tiec la ko doc entry nay truoc, roi gap nguoi sau de khen may cau cho thoa long` :)

sleepingfool@gmail.com